• :
  • :
CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI CỔNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ CỦA TRƯỜNG THPT MINH CHÂU
A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

TRI ÂN THẦY CÔ 12A4

 

Thầy, cô kính mến!

 

Vậy là không còn lâu nữa cho tới khi chuyến tàu thanh xuân mang tên 12A4 THPT Minh Châu tới ga cuối cùng. Ba năm gắn bó với ngôi trường nơi mà tụi em coi đây là mái nhà thứ hai đã sắp kết thúc. Chúng em rồi sẽ mỗi người một phương, sẽ tự do, thỏa sức tung cánh vẫy vùng ở nơi những chân trời mới. Thế nhưng quên làm sao được con tàu đã che chở bọn em trong những chặng khó khăn đầu tiên của cuộc đời. Cái tuổi 16 ngây ngô, lần đầu tiên rời xa sự bao bọc, nâng niu của giáo viên cấp 2, tụi em đã bỡ ngỡ biết bao. Còn nhớ cảm xúc vỡ òa khi chúng em nhận giấy báo trúng tuyển, cảm xúc tự hào mãnh liệt khi được khoác lên mình màu đồng phục của Minh Châu, cảm xúc hạnh phúc khi được cô, thầy dìu dắt những bước chân đầu tiên ở miền đất mới. Những kí ức ấy nhẹ tựa như lông hồng đang trôi lững lỡ giữa dòng chảy kí ức, bỗng lại xoáy mạnh vào tiềm thức chúng em như một lời nhắc nhở. Ba năm qua, dòng chảy thời gian vẫn cứ trôi đi vô tình như thế mà chúng em chẳng mảy may để ý tới. Những điều ấy dường như đã lùi về, mờ nhạt dần tại một nơi nào đó trong sâu thẳm kí ức bỗng nhiên dội lại khiến chúng em cảm thấy bâng khuâng, hụt hẫng.

 

Gửi đến cô Nguyễn Thị Trang- người giáo viên chúng em luôn kính mến

 

Cô là người dìu dắt chúng em đi qua những ngày ngây ngô thuở ban đầu. Cô luôn ân cần, dịu dàng mặc cho những phá phách, nghịch ngợm của chúng em. Có lẽ, đối với cô chúng em không phải là những học sinh duy nhất cô dìu dắt trong cả sự nghiệp trồng người của mình nhưng đối với chúng em, trên chuyến tàu thanh xuân của mình, cô là người lái tàu duy nhất, là người ngọn hải đăng, là hoa tiêu, là người lái tàu đưa chúng em tới khám phá những chân trời mới.

Cô thân yêu của chúng em, đã bao lần chúng em muốn gửi lời xin lỗi tới cô vì những sự nghịch ngợm, không nghe lời mà chúng em gây ra. Nhưng cái tôi của tuổi 18 dường như khiến chúng em như chưa có đủ dũng khí để nhận ra cái sai của bản thân. Chúng em hiểu cô đã nhiều lần trăn trở về những đứa học trò nhỏ, làm sao để chúng có thể tự mình vững bước trên con đường đời đầy gian truân kia. Mỗi ngày trôi qua vẫn luôn theo dõi sự lớn lên, sự trưởng thành của chúng em. quan sát được cái vô hình của thời gian trong sự lớn lên từng ngày của những đứa con không phải do chính sinh ra. Gô-lô-bô-lin quan niệm rằng:“Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên”. Chúng em giờ đây đã trưởng thành lên rất nhiều, đã không còn là những đứa học trò nhỏ bé nữa, chỉ ít tháng nữa thôi chúng em sẽ rời xa vòng tay cô theo đuổi những đam mê, hoài bão tuổi trẻ. Nhưng dù có ở bất cứ phương trời mới nào thì chúng em vẫn luôn là những đứa trò nhỏ của cô,vẫn là 44 đứa trẻ với 44 cá tính khác nhau và vẫn là một mảnh ghép nhỏ trong sự nghiệp trồng người cao cả của cô.

 

Chúng em xin lỗi cô vì những lần đã khiến cô phải phiền lòng vì sự ngỗ nghịch tuổi trẻ của chúng em.

Chúng em xin cảm ơn cô vì sự dịu dàng, bao dung, yêu thương vô bờ bến mà cô dành cho chúng em. Cảm ơn cô vì đã là một phần thanh xuân rực rỡ của chúng em tại trường THPT Minh Châu thân yêu này.

 

Nếu chúng em là những viên ngọc thô, thì cô, thầy chính là những người thợ kim hoàn lão luyện, các thầy cô đã mài giũa, tìm ra vẻ đẹp tiềm ẩn để chúng em trở thành những viên ngọc sáng nhất, rực rỡ nhất. Những viên “minh châu” ấy sẽ luôn là niềm tự hào của thầy, cô là những tấm gương sáng cho các thế hêj học sinh khác noi theo.

Có ai đó đã nói rằng: "Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm. Thầy cô là những người cầm ngọn đèn bất diệt của tri thức ,trí tuệ soi sáng con đường tương lai cho em, chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa để một ngày nào đó sẽ đáp xuống một chân trời tươi đẹp ,rực rỡ muôn sắc màu và ánh sáng. Chắc chắn rằng khi đã vững bước ở chân trời ấy em sẽ không bao giờ quên được công ơn của thầy cô.

Thu tàn trời đã sang đông
Bồi hồi tấc dạ nhớ mong cô thầy
Người trao khát vọng hôm nay
Chắp cho đôi cánh em bay vào đời

 

Bao chuyến đò lặng không lời
Ươm mầm xanh tốt rạng ngời tương lai
Bên trang giáo án miệt mài
Hao gầy tâm huyết năm dài tháng qua

 

Từng câu từng chữ ê a
Bao lời dạy dỗ thiết tha nồng nàn

Mỏi mòn khuya sớm gian nan
Nhiều đêm tắt tiếng ho khan quặn lòng

 

Bao thế hệ đã sang sông
Thầy cô luôn mãi vọng trông theo cùng
Mặc cho mưa gió bão bùng
Vẫn âm thầm thắp sáng vùng trời mơ

 

Hôm nay kính dệt vần thơ
Tri ân hai tiếng… vô bờ khắc ghi
Nẻo đời dẫu có thịnh suy
Dù bao gian khó mãi ghi ơn
dày...”

 


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Văn bản
Video Clip
Liên kết website