• :
  • :
CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI CỔNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ CỦA TRƯỜNG THPT MINH CHÂU
A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Ngôi trường trong tôi

Tiếng trống trường rộn rã vang lên, âm thanh ríu rít của tiếng chim trên nhánh phượng cũng đã đua nhau thì thầm hát. Tôi sải bước dài trên đoạn đường vỏn vẹn vài trăm mét đến lớp như mọi ngày, bầu trời hôm nay cũng không có gì khác lạ, chỉ là lòng tôi hôm nay có chút gì vương vấn và ngân lên những xúc cảm lạ thường. Nghiêng đầu bên ô cửa sổ, ánh nắng sớm chói chang đang lấp lánh hé chiếu vào đôi mắt tôi, đôi mắt hôm nay có nhiều tâm sự. Ấy có lẽ là tâm trạng của một nữ sinh cuối cấp ba, một cô học trò chưa đủ để gọi là trưởng thành, chẳng muốn xa mái trường thân yêu này !

Ba năm cấp ba giờ suy ngẫm lại mới thấy nó ngắn biết nhường nào, nó như một cơn mưa rào thoáng qua chợt đến và vội đi để lại nơi ấy những chồi non, những cánh hoa đầm đìa giọt nước. Đối với tôi ba năm cấp ba đã đến rồi lặng lẽ qua nhanh như một cái chớp mắt, để lại biết bao kỷ niệm vui buồn, hờn giận, của một thời tinh nghịch mang tên tuổi học trò. Ngôi trường thân thương mà tôi gắn bó gần ba năm qua, là nơi có khuôn viên vui chơi bao phủ một màu xanh của cây, hoa và lá…. Và tất cả sẽ vẫn diễn ra như vậy, như một quy luật của tự nhiên, cây vẫn đứng đó, lá vẫn tươi vui, hoa vẫn đua nhau khoe sắc.

        Vâng! Mọi thứ sẽ vẹn nguyên chỉ có chúng tôi đã lớn lên từng ngày, chỉ sau vài tháng nữa thôi, tôi sẽ không được nhìn chúng mỗi ngày nữa. Trường tôi đấy! Trường trung học phổ thông Minh Châu, nơi đã từng rất xa lạ với tôi và là ngôi trường mơ ước của biết bao học sinh. Có đôi lúc tôi tự thấy bản thân mình cũng thật xuất sắc, đã vượt qua nhiều học sinh để bước chân vào ngôi trường này, để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung.

Ngày tôi còn là một cô nhóc chưa tròn mười sáu tuổi, chập chững bước vào trường. Ngày mà chưa từng nghĩ mình chỉ còn mỗi ba năm này thôi - ba năm lưu giữ những hồi ức đẹp của thanh xuân với những niềm vui. Tôi yêu cái nhộn nhịp, tiếng nói cười các bạn của tôi. Xa nó tôi sẽ buồn lắm! Tất cả những trải nghiệm ấy từng ngày rèn tôi thành một cô gái mạnh mẽ, đủ khả năng tự lập, tự lo cho bản thân mình, ấy là điều tôi xem là may mắn nhất cuộc đời mình.

Nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi qua, tôi không khỏi bồi hồi. Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau, nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có thầy cô ở bên khuyên bảo và an ủi.

“Một đời người một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
Qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa”

Mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Mấy ai trưởng thành mà không trải qua những ngày tháng học sinh. Và mỗi thầy giáo, cô giáo chính là người lái đò thầm lặng, những người tận tụy hết lòng với nghề, với học trò của mình, người mang đến nguồn tri thức như ngọn hải đăng sáng soi dẫn lối từng bước đường ta đi.

Mái trường này - ngôi nhà thứ hai của tôi – trường THPT Minh Châu, đó là nơi tôi ngồi học ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu thầy, cô – người dạy tôi học, nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Nguyễn Thị Hồng. Cô dạy tôi trưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp. Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: “ Cô ơi, cô thật tuyệt vời! Khi em vấp ngã, khi em thất bại luôn có cô ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn. Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi! Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô, bạn bè, mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ ”.

Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung – trường THPT Minh Châu, những người thầy giáo, cô giáo, người bạn tạo nên mảnh ghép cuộc đời tôi. Tương lai mai này dù có đi đến đâu nhưng trái tim tôi vẫn hướng về mái trường, nơi gắn liền với thanh xuân quý báu. Dù thời gian có trôi đi, phủ bụi và xóa nhòa tất cả thì tình cảm của tôi dành cho mái trường, thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và vẹn nguyên không gì thay thế được.

        Tôi yêu trường tôi!


Tổng số điểm của bài viết là: 168 trong 38 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Văn bản
Video Clip
Liên kết website